Nguyễn Hữu Chỉnh lúc nhỏ theo học một ông thầy trong làng. Vào dịp năm mới đến mừng tuổi thầy, thầy chỉ vào những xác pháo bắt làm thơ vịnh, Chỉnh đọc luôn:
Xác không vốn những cậy tay người
Khôn khéo làm sao buộc cũng rơi
Kêu lắm lại càng tan tác lắmThế nào cũng một tiếng mà thôi.
Thầy đồ xem thơ, nói với mọi người rằng:
- Thằng này về sau sự nghiệp to lớn chưa biết dường nào, nhưng làm đảo lộn thiên hạ hẳn cũng là hắn.
No comments:
Post a Comment