Năm Nguyên Phong thứ bảy (1), giặc Nguyên xâm phạm đến Bình Lệ Nguyên. Vua Trần Thái Tông thân hành đốc chiến, xông pha tên đạn. Thế giặc rất mạnh, quan quân nao núng, chỉ có tướng quân Lê Tần một mình một ngựa ra vào trận giặc mà sắc mặt vẫn thản nhiên như không.
Lúc ấy có người khuyên vua
nên tiếp tục ở lại chiến đấu nhưng Lê Tần can ngăn:
- Nay thì bệ hạ chỉ đánh một
ván dốc túi thôi. Hãy nên tạm lánh chúng, sao lại có thể dễ dàng tin lời người
ta thế.
Vua nghe
theo, cho rút quân. Giặc bắn tên theo loạn xạ, Lê Tần lấy ván thuyền che cho
vua rút về Thiên Mạc. Khi đuổi được giặc Nguyên rồi, vua phong cho Lê Tần làm
ngự sử đại phu và nói:
- Trẫm không có khanh, thì
đâu có ngày nay. Khanh hãy cố gắng để cùng được trọn vẹn về sau.
Rồi vua
còn ban cho tên là Lê Phụ Trần. Đời sau, Đào Sư Tích có bài thơ "Tướng Lê
Phụ Trần" rằng:
Lê công đắc tứ Phụ Trần danh
Lịch kỷ xuân thu lễ bất canh
Cố quốc hương dân thùy hữu vĩnh
Thăng đường vọng bái tự năng minh (2).
Chú thích:
(1) tức năm 1257
(2) nghĩa là:
Phụ Trần, Lê tướng được ân vinh
Hương nến xuân thu vẫn tấc thành
Đâu tá, dân làng non nước cũ
Lên đền, bái vọng một tài danh.
No comments:
Post a Comment