Mùa hạ năm Hưng Long thứ tám (1), Hưng Đạo Đại Vương ốm nặng ở Vạn Kiếp (2). Vua Trần ngự tới nhà thăm, hỏi rằng:
- Nếu có điều chẳng may, mà
giặc phương Bắc lại sang xâm lược thì kế sách như thế nào.
Vương trả
lời:
- Ngày xưa Triệu Vũ dựng nước
(3), vua Hán cho quân đánh, nhân dân làm kế thanh dã, đại quân ra Khâm Châu,
Liêm Châu đánh vào Trường Sa, còn đoản binh thì đánh úp phía sau. Đó là một
thời. Đời Đinh, Lê dùng người tài giỏi, đất phương Nam mới mạnh mà phương Bắc
thì mệt mỏi suy yếu, trên dưới một dạ, lòng dân không lìa, xây thành Bình Lỗ mà
phá được quân Tống. Đó lại là một thời. Vua Lý mở nền, nhà Tống xâm phạm địa
giới, dùng Lý Thường Kiệt đánh Khâm, Liêm, đến tận Mai Lĩnh là vì có thế. Vừa
rồi Toa Đô, Ô Mã Nhi bốn mặt bao vây. Vì vua tôi đồng tâm, anh em hòa mục, cả
nước góp sức, giặc phải bị bắt. Đó là trời xui nên vậy. Đại khái, nó cậy trường
trận, ta dựa vào đoản binh. Dùng đoản chế trường là sự thường của binh pháp.
Nếu chỉ thấy quân nó kéo đến như lửa, như gió thì thế dễ chế ngự. Nếu nó tiến
chậm như tằm ăn, không cầu thắng chóng, thì phải chọn dùng tướng giỏi, xem xét
quyền biến, như đánh cờ vậy, tùy thời tạo thế, có được đội quân một lòng như
cha con thì mới dùng được. Vả lại, khoan thư sức dân để làm kế sâu rễ bền gốc,
đó là thượng sách giữ nước vậy.
Chú thích:
(1) tức năm 1300
(2) nay là Kiếp Bạc, Chí
Linh, Hải Dương
(3) chỉ Triều Đà dựng nước
Nam Việt đối địch với nước Hán
No comments:
Post a Comment